BẠN TÌNH – CHƯƠNG 2

「mua dong lanh」の画像検索結果

Lần tới đầu tiên cô tới căn phòng của anh khiến những lần tiếp theo trở nên dễ chịu. Phòng của nam giới nhưng bát đũa, các đồ vật được sắp xếp một cách sạch sẽ và gọn gàng. Quần áo cũng được sắp xếp theo thứ tự khác nhau tùy theo mục đích sử dụng. Trên bàn có một tập tài liệu học đang gạch chi chít nhiều màu, trên ghế sopha vẫn còn tờ báo đang đọc và ly cà phê đang uống dở. Tuy ngăn nắp nhưng có gì đó rất đàn ông.

Anh đi trong bóng tối của căn phòng để tìm phím bật điện. Ánh sáng của bóng điện huỳnh quang soi rõ gương mặt hốc hác của anh, có phần già đi hẳn. Mái tóc bị ướt bởi trận mưa trong đêm và có cả mùi thuốc là trong khăn quàng cổ. Phòng ngủ của anh được ngăn với phòng kế bên. Kế bên phòng ngủ anh còn ngăn ra một phòng nhỏ làm việc và một chuồng sắt có hai chú sóc thật xinh. Uhm mà nhớ ra rồi, hai chú sóc này anh cùng cô đi mua và trả giá, nhìn thấy cô có vẻ nó nhớ nên hai chú cứ chạy quanh chuồng vẻ thích thú đến lạ thường. Trong phòng ngủ của anh, cánh cửa màu trắng nhạt dán một tấm ảnh nhỏ là phong cảnh của một thị trấn nhỏ có tên Otaru, thuộc tỉnh Hokkaido, Nhật Bản. Anh mua tấm thiệp này khi anh đến đây vào mùa đông năm ngoái.

Một góc khu phốOtaru – Hokkaido

Anh đã đến đây du lịch đến những nhà xa tít tắm nằm tận trong núi, ống tay áo sơ mi xắn cao, nước da có vẻ bị bóc ra vì lạnh, tóc có phần xơ xác.

Anh dẫn cô vào phòng, đèn bàn làm việc vẫn còn bật sáng, tỏa ra màu cam dìu dịu như mùa hè mà cô thường thấy ở nơi cô đã từng sống trước đây. Cô bảo anh hôn cô, sau đó cô tắt đèn. Không còn thành phố của riêng ai, không còn những ngôi nhà nằm trong núi sâu, những thác nước hùng vĩ và trái tim của những người lang bạt. Cô cảm thấy, khi anh hôn vào xương đòn của cô, thân thể đã rơi vào một tầng không giữa cũ và mới, hiện thực và ảo tưởng. Tựa như một chiếc hộp đóng kín mà trong suốt giữa bầu trời không thuộc về đâu.

「vị hôn」の画像検索結果

Anh nói: “Lạ lùng làm sao! Khi anh hít một hơi thật sâu đầy lồng ngực và mùi tóc của em, anh cũng đã cảm thấy những điều như vậy?”. Cơ thể bị chia ra từng đoạn và cứ nổi trôi như bị những cơn mưa ôm lấy. Họ ngủ với nhau hai lần trong đêm đó, khi trời sáng anh lại đưa cô về, nói với cô anh muốn gặp lại cô lần nữa. Cô không nói gì, chép tên anh vào cuốn sổ màu đen như thường kì nhưng lạ thay không vẽ biểu tượng gì?

Anh bắt máy sau ba hồi chuông. Cô nói muốn ngủ với anh ngay lập tức. Từ căn hộ của anh tới nhà cô cũng mất 30 phút đi bằng xe bus. Anh nói cô sẽ chờ anh.

Sau khi tắt máy, cô choàng một chiếc áo gió mỏng màu xanh nhạt, mở của ra ngoài đi bộ cầu thang từ tầng 4, và trong lúc chờ cô đã hút hết hai điếu thuốc. Anh tới rất nhanh, cô đã thấy anh từ xa khi chiếc xe bus trườn tới. Anh mặc áo khoác da màu đen, mái tóc có phần xòa xòa vẻ lạnh lùng trước trán, thân thể anh dường như bị cuốn chặt trong bóng tối của mùa đông đang bắt đầu trở nên khắc nghiệt. Tiếng anh bước đi xuống xe nghe mạnh hơn. Cô đứng giậm chân chờ cho đỡ lạnh.

“Bây giờ lên phòng em” – Cô nói và quay người đi trước khi anh kịp đưa tay ra nắm lấy tay cô.

Lần trước khi gặp anh ở Phố Trung Hoa đúng vào ngày trong tuần. Mỗi lần có chuyện gì bức bách hay buồn chuyện gì cô đều tìm giải pháp là gọi điện hoặc nhắn tin cho anh. Cô nghĩ có một khối nén hình vuông trong ngực cô mà khi xuất hiện nó làm cô đau đớn. Cô không thể khóc mà cũng không thể xem những bộ phim buồn bã để làm cho nó biến đi. Cô đi quanh trong phòng, cô mở cửa ra ngoài hít khí trời, thỉnh thoảng cô chạy bộ thật nhanh đến nổi hai buồng phổi của cô như ai bị xé rách.

「chạy mệt thở」の画像検索結果

Tuy nhiên, cục khí nén vẫn còn đó, nó phình to như quả bóng có lớp vỏ rất dày, nó đẩy những khớp xương của cô về phía trước. Đôi khi thân thế bé nhỏ của cô không tài nào chịu nổi. Cô quỳ sụp xuống nền đất, ôm mặt vào trong lòng bàn tay. Cuối cùng cô nghĩ tới bóng tối an toàn trong phòng của anh, có cảm giác gì đó rất dễ chịu khi nhìn vài thứ có vẻ bề bộn. Khi anh chạm vào cô, khi anh hôn lên khuôn mặt cô, cảm nhận được mùi thuốc lá như truyền vào cơ thể của cô tạo cho cô có cảm giác ấm áp. Từ đó trở đi, cô luôn gọi điện cho anh bất cứ lúc nào, dù tờ mờ sáng hay cà nửa đêm. Cô thấy vui vẻ vì anh trả lời điện thoại hay tin nhắn không chậm chạp, anh đáp ứng ngay cho cô và giúp cô giải tỏa. Anh không đòi yêu cô hay đả động đến chuyện anh sẽ yêu cô. Họ gặp nhau, điên cuồng chạm vào nhau và họ tìm kiếm nhau. Nhưng cô biết rõ sẽ KHÔNG BAO GIỜ CHIA TAY vì THẬM CHÍ HỌ CÒN CHƯA BẮT ĐẦU.

Mối quan hệ của hai người rất cởi mở, dễ dàng và thỏa hiệp. Không ai cố ràng buộc ai, trong lòng cả hai đều nắm rõ được. Khi anh muốn đi hoặc yêu người khác cô sẽ không níu chân anh. Anh nằm bên cô trên chiếc giường cô yêu quý. Những ngón tay anh chạm vào bả vai cô. Cô nằm quay nghiêng, đôi mắt nom như hai mặt trăng đang khuyết dần nhìn chăm chú ra bên ngoài cửa sổ.

Cô hi vọng sẽ thấy gì đó, một con sóc chuyền cành, những tán cây đổi màu, những tia nắng vui nhộn. Rồi nhưng bầu trời như đang giận dữ với chính cuộc đời cô khi các đám mây xám xịt dần kéo tới như báo hiệu một cơn going đang về. Cô cảm nhận được những ngón tay của anh đang đi vào thân thể cô, trên da thịt và trong không khí đang dần bị biến mất. Cô hít thở anh như những loài cây đang hô hấp, đón nhận anh nhưng không quyến luyến anh.

Cô từng bảo với anh rằng: “khi anh nói yêu em, chuyện sẽ chấm hết”.

Anh đáp:”Anh nghĩ rồi anh sẽ yêu em, có lẽ thế! Anh là những gì anh từng muốn có khi anh bước chân ra đời nằm trên giường nhìn lên trần nhà và hình dung ra một người con gái giống em”.

“Em sẽ tìm người khác”. Cô nói.

“Em không cần phải làm thế”. Anh trả lời. “Anh có thể sẽ yêu em, nhưng anh không còn muốn em”. Anh nói tiếp. “Anh sẽ vẫn bên cạnh em, đáp ứng cho em khi cần, ngồi ăn và ngồi nói chuyện với em. Anh sẽ không ràng buộc em, vì anh biết em không yêu anh. Em quá khó khăn để yêu người khác. Người khác cũng sẽ gặp trở ngại khi yêu em”.

Cô mỉm cười và thấy thật may mắn khi gặp được anh. Trên đời không phải dễ dàng gì tìm được một người ngủ cùng, thức dậy cùng, đôi khi không cần ăn sáng, ở bên nhau cả ngày, không gọi nhau bằng những danh từ đặc biệt và không hề hoán đổi tính cách của nhau. Khi cần, cô vẫn có thể tán tỉnh người khác mà không thấy tội lỗi hoặc cô hình dung ra anh làm đám cưới với một ai đó, có con với ai đó mà không thấy đau lòng.

Một lần, sau khi ngủ chung với nhau, như mọi khi anh sẽ đứng dậy thay quần áo và mau chóng đón chuyến xe bus về căn hộ và chuẩn bị đi làm. Tuy nhiên, lần này anh vẫn nằm yên trên giường, lần giở bao thuốc lá còn giang dở và mân mê những điếu thuốc còn lại. Mặc dù thắc mắc nhưng cô không hỏi, chỉ nằm người sấp xuống, bật đèn bàn và đọc tiếp cuốn sách cô đang đọc dở.

「sách đang dọc dở」の画像検索結果

 

CÒN TIẾP…..

Leave a comment

KAORINGUYEN.LAND © 2024. All Rights Reserved.